Lụy tình người yêu cũ

Nhiều người bảo với tôi rằng : “ Chia tay mà lụy là dở rồi. ” Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại : ” Còn yêu thì còn lụy. ” Tôi không hề lấy gì ra để bảo vệ rằng, tôi yêu người ấy hơn bất kể ai. Nhưng tôi lại chắc như đinh rằng, tôi đã yêu người bằng cả trái tim chân thành. Không phân trần, không giải bày, không cung và cầu vật chất, đó chính là thứ tình cảm ngây thơ nhất, nhưng cũng thật lòng nhất mà tôi từng có .

Lụy tình người yêu cũ

Nói người dưng thì hơi xa cách, mà người quen thì lại mơ hồ. Ít ra chúng ta đã từng biết mọi thứ về nhau, biết cả thói quen, tính cách của cả hai. Nói đúng ra chúng ta chính là người lạ, một người lạ từng quen. Hay cho chính xác thì gọi nhau bằng ba tiếng người yêu cũ.

Lụy tình người yêu cũ

Bạn đang đọc: Lụy tình người yêu cũ

Thật lòng, tôi ghét chữ cũ đến lạ mắt. Cái gì đã cũ thì cũng từng là mới. Cái mà ta nâng niu, chiều chuộng, quý mến giờ đây chỉ là món đồ cũ được xếp vào ngăn tủ nhỏ. Nhiều lúc tôi tự hỏi : “ Đau lòng không ? ” hay “ Có buồn không, nuối tiếc không ? ” Đau chứ, buồn chứ, nuối tiếc lắm chứ ! Nhưng hoàn toàn có thể làm được gì ? Kéo ngăn tủ ra và vệ sinh, và làm mới ư ? Không thể. Vì dù cho hình thức bề ngoài nó có xinh xắn thế nào, thì thực chất bên trong cũng đã tàn phai. Nhiều lúc tôi mở ra đóng lại rồi lại mở ra, cái vòng tuần lặp ấy khiến bản thân rơi vào hai chữ “ lụy tình ” . Người ngoài cuộc luôn nhìn vào mà nói rằng : “ Chỉ có kẻ yếu ớt mới lụy tình. ” Tôi không phủ nhận điều đó. Bởi khi nào họ cũng là người đủ tỉnh táo để xem xét mọi mặt của yếu tố. Tôi thừa nhận là mình yếu ớt. Yếu đuối khi để tình cảm ép chế lý trí, khi để tình yêu làm lu mờ hiện thực. Nhiều lúc, tôi thèm có một ai đó ở bên khi ốm đau, khi căng thẳng mệt mỏi. Và trong vô thức tôi đã gọi tên người. Nhưng đáp lại lời gọi của tôi chỉ là tiếng gió xào xạc. Không gian trống vắng lạnh lẽo đến lạ kì. Con người đơn độc thu mình trong khoảng trống ấy. Ông trời cũng cho nên vì thế mà đổ cơn mưa, để mình thôi trông ngóng các chuyện từ lâu đã hóa thành hư không .

Nhiều đêm dòng ký ức trước kia lại ùa vào tâm trí tôi. Hoá ra chúng ta cũng từng có quãng thời gian vui vẻ. Chúng ta cùng nhau trò chuyện, đùa giỡn, rồi cùng cười. Có các lần nắm tay nhau đi dạo phố, người đột nhiên nói: “Sau này giàu anh nhất định sẽ lo lắng cho em.” Lúc đó tôi chỉ mỉm cười và đáp: “Em sẽ chờ ngày đó. Nhưng dù có thế nào em vẫn sẽ yêu anh.” Đến bây giờ tôi chợt hiểu đâu phải lời hứa nào cũng sẽ trở thành sự thật. Không phải mọi cung cầu đều được đáp lại. Càng nhớ nước mắt lại càng rơi. Con người đối mặt với thời gian đang lặng lẽ trôi đi, tự nhủ rằng mình đã qua quá nửa đời người. Quá nửa đời mà vẫn chưa có được một hạnh phúc trọn vẹn.

Chúng ta đã quá vội vã khi nói lời chia tay, lúc quay đầu nhìn lại thì đã quá muộn màng. Đứng trước các nhu yếu của bản thân, trước các cám dỗ của cuộc sống sự thay lòng là tất yếu. Nhưng đi xa đến đâu, xin hãy kịp quay đầu nhìn lại. Đừng để lúc mất đi, rồi mới cảm thấy hối hận .

“Điểm yếu của thì hiện tại là chúng ta hiếm khi nào đủ tỉnh táo để hiểu đúng câu hỏi mà cuộc đời đang đặt ra cho mình, nên vì vậy chúng ta thường trả lời sai bét. Cho đến khi thời gian qua đi, lúc hiện tại đã trở thành quá khứ rồi, chúng ta ngẫm lại thì mới thật sự hiểu câu hỏi và nhận ra được đáp án đúng…” “… Chỉ tiếc lúc đó lại trễ giờ nộp bài rồi, không kịp sửa sai.”

Giờ đây, đối lập với thực tại, tôi lại không mong đợi gì nhiều. Tôi đã không còn quá trông mong vào sự quay đầu nhìn lại. Tôi đã dành một phần của tuổi trẻ để trông mong vào các điều mãi mãi sẽ chẳng thành thật. Ở một nơi xa xôi nào đó, biết đâu người ta đã tìm được niềm hạnh phúc mới cho riêng mình. Ở nơi này, tôi cũng hy vọng rằng mình sẽ sớm tìm được niềm vui mới .

Ai mà chẳng cầu mong đời mình có một kết thúc có hậu. Nhưng mà kết thúc có hậu cũng muôn hình vạn trạng. Có câu chuyện thì đó là cảnh hai người nắm tay nhau, an yên hết đời, cùng nhau già đi. Lại có câu chuyện mà hai người bắt buộc phải lìa xa, để mỗi người có thể trở thành phiên bản hạnh phúc nhất của chính mình.

Ví tình yêu như một cuốn sách, dù mê hoặc đến đâu vẫn sẽ đến hồi kết. Đóng lại một cuốn sách đã cũ, ta sẽ tò mò nhiều hơn cuốn mới. Tôi đã không còn có quá nhiều thời hạn để mà lụy tình. Qua quá nhiều biến cố tôi hiểu rằng tình yêu là sự cho đi. Nếu cứ ra sức níu kéo, bi lụy, đáng thương thì người ở lại cũng chỉ là chưa đến lúc phải ra đi. Lúc đó tình yêu cũng đến lúc stress. Sống trong sự ngột ngạt, gò bó, đến thở cũng sợ phát ra âm thanh thì phải chăng rời xa mới chính là Phương pháp tốt nhất . Rồi một ngày, hai đứa sẽ già .

Chuyện đã qua, lòng thôi đau nữa.

Nhắm mắt lại, thấy thước phim quay ngược , các ngày đó cần mẫn làm khổ nhau . Viết bởi Đặng Vũ Quỳnh Như

Giới thiệu: Quang Sơn

Quang Sơn là giám đốc hocdauthau.com - Kênh thông tin học đấu thầu, kiến thức tổng hợp, công nghệ, đời sống.

0 Shares
Share
Tweet
Pin